Global Notification

Liên hệ Ad : Nhấn Vào đây

- Chapter 02

Truyện : Người Chôn Dưới Nhà Vệ Sinh Chapter 02 Được phát trên web Góc nhỏ của tôi .Truyện : Người Chôn Dưới Nhà Vệ Sinh Sẽ được cập nhật thường xuyên trên web Góc nhỏ của tôi . Vui lòng không sao chép hay coppy dưới mọi hình thức Góc nhỏ của tôi Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ

Nếu Bị Lỗi Chap hay góp ý với ad về web ( Đây )


 Nghe thấy tiếng kêu thất thanh của đàn bà, dân làng vội vàng chạy đến, họ chen chúc nhau, nhìn vào nhà vệ sinh, người đàn bà đang run rẩy vịn vào bờ tường, ánh mắt sợ hãi nhìn xuống nền nhà, họ nhìn theo ánh mắt của bà ta, nền nhà đã bị sụp một mảng lớn, từ khoảng trống ấy, một cánh tay thò ra. Trước cảnh tượng kinh hoàng ấy, nét mặt mọi người đều thay đổi, con mắt trợn to đầy sợ hãi. Có người không chịu được cái mùi hôi ấy họ bắt đầu nôn mửa, có người sợ quá ngất luôn tại chỗ.

Sự việc nhanh chóng được báo cho công an, công an cũng nhanh chóng có mặt tại hiện trường, cái xác nhanh chóng được đưa lên để khám nghiệm tử thi.
 Nhìn cái xác ấy người mạnh mẽ nhất cũng cảm thấy ghê rợn, xác người phụ nữ không còn nguyên vẹn, cơ thể gãy vụn, tư thế xác chết bị trói quặt về đằng sau các khớp xương gãy rời không còn liên kết. Trông cô ta giống như một chiếc hộp có mặt người hơn là một xác chết. Cơ thể đã bắt đầu phân hủy, từ những vết nứt có thể nhìn rõ dòi bọ đang bò lúc nhúc ở bên trong. Chúng di chuyển dưới lớp da, khiến cho ta có cảm giác như cơ thể ấy vẫn còn sống, vẫn còn đang thở. Nhìn vào làn da, ta có cảm giác, các cơ thịt bên trong đang co duỗi. Từ hai hốc mắt đang nhểu ra thứ dịch sền sệt màu đen, cùng với những con bọ trăng trắng đang bò lổm ngổm. Thứ mùi tanh tưởi xộc thẳng vào mũi khiến cho ai cũng phải bịt mũi nhăn mặt. 
Sau khi khám nghiệm tử thi, cảnh sát đưa cái xác rời khỏi hiện trường. Không còn gì để xem, người dân cũng dần dần tản đi hết, vì sự việc đột ngột xảy ra, không ai còn tâm trí ăn uống hay nấu nướng gì nữa. Đồ đạc vứt ngổn ngang, tung tóe khắp nơi. Người đàn bà bận rộn dọn dẹp lại đồ đạc và các vật dụng làm bếp. Xong xuôi, bà ngẩng lên nhìn xung quanh, bây giờ mới nhận ra, ở đây chẳng còn ai ngoài bà và căn nhà trống trải, không một bóng người.
 Nhìn về hướng nhà vệ sinh nơi góc vườn, bỗng nhiên, bà khẽ rùng mình gai ốc nổi lên, cảm giác sợ hãi tràn ngập trong suy nghĩ. Bà ta không muốn ở lại đây nữa. Những gì bà ta phải trải qua thời gian qua quả thật đã quá sức chịu đựng rồi. Bà ta muốn rời khỏi đây ngay lập tức. Vội vàng chạy vào nhà thu dọn đồ đạc, và suy nghĩ xem mình sẽ đi đâu. Bàn tay bà khựng lại, bà chợt nhận ra, mình không có chỗ nào để đi. Anh em họ hàng thì không có, bạn bè cùng trang lứa cũng chẳng còn ai, con cái thì lại càng không.
 Chắt chiu dành dụm cả đời, mới mua được mảnh đất để an hưởng tuổi già và để chôn thây. Vậy mà bây giờ lại có người chết. Mảnh đất này không còn là mảnh đất lành nữa. Nếu tin này truyền ra, có muốn bán đất, cũng chẳng ai dám mua mảnh đất này nữa. Nghĩ đi nghĩ lại, bà vẫn tiếc số tiền đã bỏ ra để mua mảnh đất. Chừng này tuổi, bà ta mới tích góp được chút tiền mua một căn nhà, để an ổn sống qua ngày. Ai ngờ lại mua phải căn nhà ma. Giờ bà muốn bỏ, đi thì cũng chẳng còn chỗ để đi. Thở dài một cái, lòng thầm nghĩ, đằng nào thì cũng phải chết, không chết già thì cũng bị ma dọa chết. Thôi đành vậy, đành ở lại đây cho tới cuối đời vậy. Mặc kệ số phận, muốn tới đâu thì tới.
 Nghĩ tới đây, bà ta vào nhà lấy ba cây nhang, đi ra ngoài sân, đốt nhang, quay về hướng người con gái xấu số ấy được đào lên, vái ba vái, miệng lầm rầm khấn:
Tôi lạy cô, cô sống khôn thác thiêng, xin cô đừng dọa già này nữa! Bây giờ già này không còn nơi nào để đi nữa. Cũng chẳng có con cháu để nương tựa. Tôi chỉ có thể ăn nhờ ở đậu nơi đây của cô. Mong cô rủ lòng thương, để cho già này sống tạm ở đây cho tới ngày nhắm mắt xuôi tay.
Khấn xong, bà ta vái tiếp ba vái, rồi cắm hương xuống cái lon gạo lúc chiều, bà con lấy để làm bát hương, cho người xấu số. Khấn xong xuôi bà ta chở vào nhà, buông màn đi ngủ. 
Trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, bóng ma ấy lại một lần nữa xuất hiện, lần này con ma không xuất hiện hình dáng như đêm hôm trước nữa, và cũng không xuất hiện hình hài lúc sáng được đưa lên, mà là một người con gái xinh đẹp, ăn mặc gọn gàng, nhưng làn da vẫn có chút tái. Cô ta cúi đầu lễ phép nói:
Cảm ơn bà đã đưa con lên, ân đức này, con sẽ không bao giờ quên. 
Nghe thầy thế người đàn bà vội nói:
Cô đừng nói vậy, tôi có công gì đâu. Là cô chỉ đường dẫn lối cho tôi đấy chứ. Kỳ thực, tôi cũng có biết cô ở nào đâu mà tìm. 
Cô gái chỉ mỉm cười, không nhắc đến chuyện ấy nữa, cô nói:
Cháu nghe thấy lời bà nói rồi, bà cứ yên tâm ở đây đi. Cháu sẽ không làm gì bà đâu. Cháu mang ơn bà còn không hết, làm sao có thể hại bà được chứ. Sẽ có một ngày, cháu sẽ trả ơn bà. 
Người đàn bà nói: 
Ôi ơn huệ gì chứ, tôi cũng ở nhờ đất của cô mà. Chỉ mong cô phù hộ cho tôi khỏe mạnh là được rồi. Tôi chẳng còn mong gì hơn nữa. 
Từ ngày đó, một người một ma sống với nhau. Họ trở nên thân thiết như hai người bạn, căn nhà cũng bớt trống trải và vắng vẻ. Khi cảnh sát điều tra xong vụ án, bà lão thuê người dọn dẹp sạch sẽ nhà vệ sinh ấy. Nhưng bà không thể thuê người ở gần, vì những người quanh đây đều đã biết chuyện của cái nhà vệ sinh ấy. Bà phải đi xa mới thuê được người làm. Sau khi dọn sạch sẽ, họ phá bỏ nhà vệ sinh cũ nát ấy, để xây lên một chiếc miếu nhỏ thờ phụng cô gái. 
Từ khi quen với sự xuất hiện của cô, bà cảm thấy bớt cô đơn hơn, dần dần bà không còn coi cô là một hồn ma nữa mà là một con người bằng xương bằng thịt. Một người một ma sống hòa thuận đầm ấm. Mỗi khi đi chợ về, có chuyện vui hay chuyện buồn bà đều kể cho cô nghe. Cô gái cũng kể những chuyện mà cô đã trải qua khi mình còn sống. Chẳng biết từ khi nào, tình cảm hai người khăng khít như mẹ con. Có lẽ tình cảm ấy sẽ mãi mãi không bao giờ chia cắt. 
Một ngày nọ, trời nổi sấm chớp, những tia sét, cơn bão đầu mùa ập đến khu làng nhỏ, hàng cây oằn mình trước cơn giông bão. Mưa bắt đầu nặng hại hạt mưa rơi xuống khiến những chiếc lá rách nát, từ trong màn mưa, bỗng nhiên xuất hiện bóng dáng của một người, dáng đi siêu vẹo, bước từng bước khó khăn trên đường. Cơ thể người đó, dường như muốn bay ra khỏi con đường. Chốc chốc cô lại bị ngã dúi dụi vào bụi cây ven đường, khiến cho cơ thể có rất nhiều rất vết xớt sát. Cô ta lang thang trong vô định, chẳng biết đi về đâu. Bỗng nhiên, có một tiếng nói văng vẳng bên tai của cô,
Rẽ trái nhé, ở đó có chỗ có thể chú chân.
Ban đầu, cô gái không tin vào tai mình, nhưng khi lời nói ấy vang lên lần thứ ba, cô bắt đầu cảm thấy sợ hãi. Lòng thầm nhủ, không lẽ ma quỷ đang dẫn đường cho cô. Không nghe lời của âm thanh đó, cô một mực quyết định làm ngược lại, để rẽ phải. Ai ngờ đi được một đoạn, cô phát hiện ra mình đi ra giữa cánh đồng, khung cảnh cánh đồng lúc này, khiến cô vô cùng sợ hãi. nhìn xa xa, có những bóng màu đen đang lắc lư lắc lư theo cơn gió, và những bóng trắng bay vật vờ trên không trung, cảnh tượng ấy khiến cô vô cùng sợ hãi. Cô từ từ lùi lại, rồi chạy thật nhanh trở về đường cũ. Lần này, cô quyết định nghe theo tiếng nói kia, quả nhiên đi không lâu, cô thấy ánh sáng le lói, từ khe cửa của một ngôi nhà phát ra. Cô nghĩ bụng, có lẽ căn nhà đó có người đang thức. Cô vui mừng vì đã có chỗ trú chân. Đánh bạo, cô tiến lại gần căn nhà, hóa ra là một ngôi miếu nhỏ, chẳng biết ngôi miếu này thờ phụng ai, sợ mạo phạm, cô ta không muốn bước vào, nhưng cơn mưa đang quất vào cơ thể cô đau rát, không thể chịu đựng thêm được nữa, hít mạnh một hơi, cô bước vào trong ngôi miếu. Nhìn quanh căn miếu một chút, rồi tiến lại gần lấy một que nhang, đưa nhang vào ngọn lửa, khi nhang đã bắt đầu cháy, cô ta cắm nhang, chắp tay khấn:
- Con chẳng biết nơi đây thờ ai, chỉ xin ngài cho con ở đây qua cơn giông bão. Có gì mạo phạm xin ngài đại xá cho con.

Nhận xét (0)