Người Chôn Dưới Nhà Vệ Sinh - Chapter 03
All chapters are in
Người Chôn Dưới Nhà Vệ Sinh
Truyện : Người Chôn Dưới Nhà Vệ Sinh Chapter 03 Được phát trên web Góc nhỏ của tôi .Truyện : Người Chôn Dưới Nhà Vệ Sinh Sẽ được cập nhật thường xuyên trên web Góc nhỏ của tôi . Vui lòng không sao chép hay coppy dưới mọi hình thức Góc nhỏ của tôi Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ
Nếu Bị Lỗi Chap hay góp ý với ad về web ( Đây )
Khấn xong, cô ngồi xuống một góc của ngôi miếu để ngủ. Nhưng bộ quần áo ướt sũng, khiến cho cô ta run rẩy vì lạnh. Nhìn xung quanh xem có thứ gì khô ráo, để thay bộ quần áo ướt này hay không, nhưng xung quanh chẳng có lấy một mảnh vải. Cô ta không bỏ cuộc, cố tìm xem có thứ gì có thể đốt để sưởi ấm hay không, nhưng cô ta một lần nữa phải thất vọng, ở đây chẳng có gì có thể sưởi ấm được. Thứ ấm áp duy nhất, chỉ có ngọn đèn leo lét trên bàn thờ. Cô ta run rẩy tiến lại gần ngọn đèn với hy vọng, lấy được hơi chút hơi ấm từ ngọn đèn nhỏ bé đó. Thật kỳ lạ, càng tiến lại gần ngọn đèn, cơ thể cô lại cảm nhận được sự ấm áp đang lan ra khắp cơ thể. Ngọn đèn đó, giống như một ngọn lửa lớn ấm áp, bao trùm lấy cơ thể cô. Khiến cô ta cảm thấy vô cùng thoải mái. Một làn hương nhè nhẹ, khiến cho cô ta cảm thấy thoải mái vô cùng. Một cảm giác buồn ngủ ập tới, đôi mắt cô ta không tài nào mở ra được nữa. Cô ta từ từ chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay. Cũng lúc đó, cánh cửa của ngôi miếu cũng từ từ khép lại.
…
Khi bình minh ló dạng, cũng là lúc cơn giông bão qua đi, người đàn bà đã dậy từ sớm, nói đúng hơn là từ khi bão về bà không hề chợp mắt, phần vì lo bão mạnh quá sẽ làm sập ngôi nhà, phần vì lo ngôi miếu sẽ bị bão thổi bay, hoặc bị ảnh hưởng gì đó. Vì thế cho nên bà không tài nào ngủ được. Khi thấy bão đi qua, bà ta vội vàng chạy ra góc vườn, nhìn thấy ngôi miếu không bị làm sao, bà ta thở phào nhẹ nhõm. Tiến lại gần mở cửa để xem xét bên trong, khi cánh cửa mở ra, bà thấy một người phụ nữ đang nằm bất tỉnh cạnh bàn thờ, cơ thể sớt xát, bầm tím. Một thoáng trong đầu hiện lên suy nghĩ, có lẽ, bóng ma kia đã làm hại người con gái này. Sợ hãi có chuyện chẳng lành, người đàn bà vội vàng chạy lại gần, lay gọi:
Cô gì ơi!Cô bị làm sao thế? Tỉnh dậy đi cô ơi!
Cô gái ấy dường như không có phản ứng gì. Đưa tay lên mũi kiểm tra, hơi thở của cô ta cũng mỏng manh đứt quãng, cơ thể lạnh băng như người sắp chết. Thấy thế, bà cụ sợ hãi, vội vàng chạy sang nhà hàng xóm để nhờ giúp đỡ. Khi nghe thấy có người ngất ở cái miếu ấy, mọi người ai cũng e sợ không ai muốn tới giúp. Nhưng dưới sự nài nỉ của bà lão, họ cũng mủn lòng, có người bảo gan, theo bà về nhà, giúp bà bế cô gái đó lên, đưa đến bệnh viện cấp cứu.
Sau khi kiểm tra sơ bộ, bác sĩ nhìn bà nói
Bệnh nhân không bị sao cả, chỉ là do kiệt sức, cộng với đói và lạnh nên mới ngất đi.
Nghe bác sĩ nói cô ta không sao, bà mới thở phào nhẹ nhõm nói:
Vậy thì may quá! Cảm ơn bác sĩ!
Người bác sĩ nhìn bà ta có vẻ dò xét, trong lòng ông có chút phân vân, bởi nhìn bà có vẻ là một người phụ nữ phúc hậu, thì làm sao có thể ngược đãi, đánh đập cô gái kia đến mức độ phải nhập viện. Ngẫm nghĩ một chút, nhưng ông vẫn quyết định nói ra suy nghĩ của mình:
Tôi hỏi thật, gia đình các vị làm gì, mà lại để bệnh nhân bị như thế này? Có biết ngược đãi người khác là vi phạm pháp luật không? Dù là con dâu, thì cũng phải đối xử tốt một chút chứ. Nhìn xem cô ta có còn ra hình người không, khắp cơ thể bầm dập thâm tím, lại còn rách ra chảy máu, nhìn cũng đủ biết gia đình đối xử với cô ấy tệ thế nào rồi.
Nghe lời bác sĩ nói, nhìn ánh mắt của những người xung quanh, bà có chút lúng túng nói:
Nói thật với bác sĩ, tôi cũng không biết cô ấy là ai. Đột nhiên sáng nay, thấy cô ấy nằm gục trong cái miếu của nhà tôi. Nên vội vàng đưa đi cấp cứu.
Biết mình lỡ lời bác sĩ cười trừ nói:
Hóa ra là vậy, tôi xin lỗi, tôi đã hiểu lầm bà.
Bà cười hiền nói:
Không sao đâu. Cảm ơn bác sĩ đã tận tình cứu chữa.
Đây là trách nhiệm của chúng tôi mà.
Ngưng một chút, bác sĩ nói:
Bà không biết cô gái, Vậy bây giờ ai sẽ là người chi trả viện phí cho bệnh nhân đây?
Nghe bác sĩ nói đến viện phí, bà quay lại nhìn cô gái, trong lòng ngổn ngang suy tư và lưỡng lự. Bây giờ bỏ tiền ra trả cho người không quen biết, liệu có được nổi một lời cảm ơn hay không, lỡ đâu lại gặp phải bọn ăn vạ, như báo đài thường hay đưa tin thì lại uổng công giúp đỡ. Không khéo còn bị mất thêm khoảng tiền oan. Nhưng không giúp thì không đành lòng, mà giúp cũng thấy sót, sót số tiền tích góp, để phòng lúc trái gió trở trời, bản thân chưa được sử dụng lâu phải nộp tiền viện cho một người xa lạ. Trong lòng bà có chút không nỡ. Nhưng nghĩ lại, đã giúp thì giúp cho trót, bà đành bấm bụng để trả viện phí cho người con gái kia.
Định bụng nộp viện phí xong, sẽ trở về nhà, nhưng nhìn lại người nằm trên giường, không có ai chăm sóc. Bà cũng nghĩ đến chuyện, lỡ đâu cô gái này bị con ma trong đất nhà mình hại, bà phải ở lại đợi cô ta tỉnh lại sẽ hỏi rõ nguyên nhân.
Thế là bà ở lại bệnh viện, đợi cô ta tỉnh dậy, hỏi kĩ nguồn cơn, rồi sẽ rời đi.
Dưới sự chăm sóc của bác sĩ, cô gái ấy cũng dần dần tỉnh lại. Khi vừa tỉnh dậy, thấy cảnh vật vô cùng xa lạ, không phải là cái miếu lúc cô ta bất tỉnh nữa. Cô gái vô cùng hoảng loạn, không biết mình đang ở đâu, liệu có bị bọn buôn người bắt nhốt lại không. Sau khi dò xét xung quanh, cô ta dừng lại ở chiếc kim truyền trên tay mình, cô cũng thở phào nhẹ nhõm và chấn tĩnh lại, thì ra cô đang nằm trong bệnh viện. Nhưng chợt nhớ ra, trong lòng có chút hốt hoảng, cô làm gì có tiền mà trả tiền viện chứ. Thoáng trong đầu mình ý nghĩ lóe lên, cô phải bỏ trốn bỏ trốn, chỉ như thế, cô ta mới không phải trả tiền viện phí nữa. Nghĩ rồi, cô ta quyết định làm theo suy nghĩ của mình. Cũng may, trong phòng không có người, bây giờ là lúc trốn tốt nhất. Đưa tay rút vội kim chuyền ra, rón rén bước ra cửa, vừa tới cửa cô ta đụng phải một người bước vào.
Thấy cô đi ra người đàn bà vội vàng hỏi:
Ơ kìa! Sao cô lại ra đây làm gì? Cô vừa mới tỉnh lại, nằm im cho mau khỏe. Ơ sao lại rút kim truyền ra thế kia?
Cô ta nhìn người đàn bà, đoán chừng đây là người đã đưa mình vào viện, ngập ngừng một chút nói:
Tôi… tôi… tôi…
Chợt nghĩ ra lý do, cô ta nói:
Tôi muốn đi vệ sinh.
Người đàn bà cười hiền nói:
Nhà vệ sinh ở đằng kia, cô đi sai đường rồi. Mà cô vừa mới ốm dậy, đừng đi lại nhiều kẻo mệt đấy.
Cô gái miễn cưỡng quay lại phòng bệnh. Im lặng một lúc lâu, cô ta mới cất tiếng hỏi:
Vậy bà chính là người đưa tôi vào đây sao?
À, đúng rồi tôi là người đưa cô vào đây. Cô thấy trong người thế nào rồi?
Cảm ơn bà tôi thấy đỡ rất nhiều rồi.
À! Tí nữa thì quên.
Nói đoạn bà đưa cho cô cái cặp lồng nói:
Đây là cháo tôi mua cho cô, cô ăn một chút cho lại sức.
Cũng lúc này bụng có bỗng nhiên cô sôi lên ùng ục. Nghe thấy bụng mình kêu, cô gái đỏ mặt vì xấu hổ. Thấy thế bà dục:
Mau ăn đi kẻo đói!
Cặp lồng vừa được mở ra, cô gái nhìn nó với ánh mắt thèm thuồng. Bà mỉm cười đưa cho cô chiếc thìa nói
Ăn chậm thôi kẻo nóng!
Cô ta nhận lấy cái thìa, cô ta ăn lấy ăn để, miếng cháo nóng không thèm thổi, cứ thế đút thẳng vào miệng, bỏ bỏng cô ta há to miệng, hút lấy hút để không khí chui vào miệng, với hy vọng gió sẽ làm làm cho miếng cháo nguội đi, chứ cô ta chưa từng nghĩ sẽ nhổ miếng cháo ra khỏi miệng. Nhìn cô gái ăn, bà có chút xót xa, nhìn cô hỏi:
Nhận xét (0)