Không có ai trong đêm - Chapter 04
Truyện : Không có ai trong đêm Chapter 04 Được phát trên web Góc nhỏ của tôi .Truyện : Không có ai trong đêm Sẽ được cập nhật thường xuyên trên web Góc nhỏ của tôi . Vui lòng không sao chép hay coppy dưới mọi hình thức Góc nhỏ của tôi Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ
Nếu Bị Lỗi Chap hay góp ý với ad về web ( Đây )
Chương 4
Dương kéo tay anh ngồi xuống, anh cứ ngồi đây vợ tôi làm nhanh lắm. Chắc cũng khoảng 20 phút thôi. Đang ngồi nói chuyện với Dương, anh nghe thấy tiếng gà kêu quang quác vỗ cánh chạy loạn xạ. Sau đó có tiếng của vợ Dương nói vọng vào:
- Mình ơi! Ra phụ em bắt con gà. Nó chạy nhanh quá
- Được ra ngay đây. - Nói đoạn, Dương quay sang nói với Vũ: - Ngại quá anh ngồi đây chờ tôi một chút. Tôi đi bắt cho bà nhà tôi con gà nhé.
- Hay để tôi đi với anh chị. Thêm người biết đâu bắt nhanh hơn.
- Không cần đâu. Anh không quen đường lối cũng không thể bắt được nó
đâu. Cứ ngồi đây đi một lát tôi vào luôn.
Vũ gãi đầu, áy náy nói:
- Phiền hai anh chị quá! Tự nhiên làm anh chị phải vất vả.
- Phiền gì đâu. Lâu lắm rồi nhà chúng tôi mới có khách đến nhà chơi. Anh cứ ngồi đấy chơi đi tôi làm một loáng là xong.
Nói đoạn Dương đi ra ngoài bắt gà cũng vợ để lại một mình Vũ ngồi đó. Lúc này anh mới có cơ hội nhìn ngắm kỹ ngôi nhà. Ngôi nhà đơn sơ, đồ đạc không có gì nhiều, chỉ có bộ bàn ghế Vũ đang ngồi, một chiếc tủ kiểu cổ, và một chiếc giường nhỏ. Ngoài ra chẳng còn gì cả. Bỗng nhiên anh nghĩ tới, mình đến đây ở nhờ, vậy thì gia đình họ sẽ ngủ ở đâu, trong khi nhà chỉ có một cái giường.
Tự nhiên tiếng gà kêu khiến anh giật mình. Tiếng gà này nghe lạ quá! Nó không giống tiếng gà kêu bình thường, mà giống như tiếng trẻ con khóc, có lẽ là do anh ù tai nên nghe nhầm. Lần này anh tập trung lắng nghe một lần nữa. Vẫn là tiếng trẻ con khóc. Không sai là tiếng trẻ con.
Tò mò anh ghé mắt nhìn qua tấm liếc, hai vợ chồng Dương không phải làm gà, mà là đang cắt tiết một đứa trẻ con.
Sợ hãi anh ngã bệt xuống đất. Nhưng khi chấn tĩnh lại, anh vội vàng bỏ chạy, vứt luôn chiếc xe đạp ở đấy. Nhưng do vội vã, anh quệt vào nó khiến nó đổ ập xuống đất tạo thành âm thanh lớn. Tiếng xe đổ khiến anh càng chạy nhanh hơn.
Nghe tiếng động Dương vội vã chạy lên nhà, thấy căn nhà không có ai. Bước ra ngoài sân nơi chiếc xe đổ, thì thấy anh đang cắm cổ chạy. Hắn gọi với theo:
- Miền! Anh chạy đi đâu đấy?
Không thấy anh trả lời, hắn chợt hiểu ra, vội vã đuổi theo. Nghe thấy tiếng đuổi theo ở phía sau, anh càng sợ hãi cắm cổ chạy trối chết. Nhưng anh chạy thế nào, cũng không thể nào nhanh bằng hắn. Chẳng mấy chốc hắn đuổi kịp anh. Gã tóm lấy cổ áo anh, rít lên bằng cái giọng khiến anh sởn da gà:
- Ai cho phép mày bỏ chạy? Vợ chồng tao đã cất công xuống bếp làm thịt gà cho mày ăn. Mày không ăn, cũng không nói một lời đã bỏ đi là sao?
- Thả tao ra! Lũ giết người!
Vũ giãy dụa hòng thoát ra khỏi tay hắn, nhưng chẳng hiểu sao hắn lại khỏe đến như thế, một người từng học võ như anh, cũng không tài nào thắng được. Anh bị hắn khống chế, lôi vào trong nhà dễ dàng như lôi một khúc gỗ. Hắn trói chặt anh vào chiếc ghế, đối diện là bàn.
Lúc này, bên trên đã bày rất nhiều món ăn thơm nức mũi. Nếu không biết món ăn ấy được làm từ nguyên liệu gì, thì có lẽ đã chảy nước dãi vì thèm thuồng. Nhưng biết những món ăn ấy, được chế biến từ cái gì, Vũ chỉ muốn nôn hết những thứ ở trong ruột ra vì ghê tởm.
Nhìn Chiếc bàn Vũ khẽ rùng mình, trong lòng thầm nghĩ; Tại sao trên đời này, lại có thể có kẻ có thể ăn thịt người như thế này. Bất giác anh nghĩ đến bản thân mình, bây giờ đã bị hắn bắt trói. Có khi nào, anh chính là người tiếp theo, trở thành món ăn ở trên bàn kia không?
Đúng lúc ấy mụ vợ khệ nệ bưng một cái khay để lên bàn. Trên khay là một cái đầu trẻ con đã được luộc chín còn đang nghi ngút khói. Cài đầu mở trừng trừng, giương đôi mắt trắng dã nhìn chằm chằm vào anh. Lần này anh đã thật sự hoảng loạn. Giãy dụa mong có thể thoát ra khỏi cái ghế và chạy đi. Dương thầy anh giãy dụa để thoát ra, gã cười lớn hỏi:
- Mày đói rồi à? Để tao đút cho mày ăn nhé! Tất cả các món ở trên bàn. Mày muốn ăn mòn nào, để tao đút cho? Hay là ăn thịt luộc này nhé?
Nói rồi, hắn lấy tay xé một miếng thịt ở mặt đứa trẻ, đưa lên miệng anh. Nhìn hành động của hắn, Vũ cố gắng né tránh không để miếng thịt bị bỏ vào miệng.
Không đút được thịt vào miệng anh. Hắn khẽ cau mày gằn giọng nói:
- Mày muốn phản kháng hả? Để xem mày phản kháng thế nào?
Nói đoạn hắn bóp miệng anh, cánh tay cứng như gọng kìm của gã bóp chặt vào hàm anh, khiến anh đau đớn phải mở miệng ra. Một lần nữa hắn ta đưa miếng thịt, nhét vào miệng anh. Vu6 giãy đạp để phản kháng. Anh đạp trúng người gã, khiến miếng thịt không đút được vào miệng. Chân còn lại cũng vô tình đạp trúng bàn thức ăn. Chiếc bàn trao đảo suýt chút nữa thì đổ. Thức ăn trên đó theo quán tính rơi hết xuống đất. Thức văng tung tóe trên sàn nhà.
Nhận xét (0)