Global Notification

Liên hệ Ad : Nhấn Vào đây

- Chapter 11

All chapters are in

Truyện : Quỷ dựa Chapter 11 Được phát trên web Góc nhỏ của tôi .Truyện : Quỷ dựa Sẽ được cập nhật thường xuyên trên web Góc nhỏ của tôi . Vui lòng không sao chép hay coppy dưới mọi hình thức Góc nhỏ của tôi Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ

Nếu Bị Lỗi Chap hay góp ý với ad về web ( Đây )

 Chương 11



Nơi này bà không nên biết, cũng chẳng thể đến. Bởi vì có quá nhiều người ở đó sẽ không tốt. Tôi chỉ có thể bảo vệ được một người, chứ không thể bảo vệ được nhiều người cùng một lúc. Vì thế mọi người hãy ở nhà chờ chúng tôi về. Nhớ kỳ này; dù có chuyện gì xảy ra, nghe thấy tiếng tôi gọi hay là  những người quen biết gọi. Cũng tuyệt đối không được mở cửa cho tới khi trời sáng hẳn. Mặt trời ló dạng chiếu khắp nơi mới được mở cửa nghe không!


Mẹ tôi vâng dạ rồi cùng bà đi dán bùa khắp nhà. Thầy Chính cùng tôi rời khỏi nhà, trong ánh mắt lo ngại của mẹ và bà. Vừa đi thầy có dặn dò: 


- Đến nơi phải tuyệt đối im lặng không được nói gì cả. Ngay khi tới nơi, hãy tháo chiếc túi có chứa xá lị đưa cho tôi!


Tôi trả lời: 


- Vâng. 


Chẳng mấy chốc chúng tôi đã tới bãi rác, không ngờ sư trụ trì cùng với vài người đã đợi ở đó lúc nào. Tôi lễ phép cúi chào, định lên tiếng, thì sư trụ trì đưa ngón tay lên miệng ra hiệu im lặng. Tôi đành miễn cưỡng cúi chào từng người. Họ khẽ gật đầu chào lại tôi. Lúc này thầy Chính mới ra dấu bảo tôi gỡ chiếc túi có chứa hạt xá lị ra. Tôi gỡ chiếc túi, đưa cho thầy Chính, chiếc túi vừa rời khỏi tay, tôi nghe thấy tiếng cười man rợ của một người phụ nữ vang lên. 


“Tao tìm thấy mày rồi!”


Cơ thể tôi bỗng nhiên lạnh toát, tóc gáy tự nhiên như một cái bàn chải cắm thẳng vào da đầu. Bây giờ tôi đã hiểu cái cảm giác “dựng  tóc gáy” mà người ta nòi là như thế nào rồi. Cơ thể tôi lại một lần nữa bị mất khống chế. Cổ họng như bị ai đó bóp nghẹt. Tôi khó khăn hít từng ngụm khí, hô hấp trở nên gấp gáp. Tôi cố gắng gằn ra từng chữ:


- Cứu!... Cứu… tôi… với!...


Một lần nữa tiếng cười ấy lại vang lên: 


“Không ai cứu được mày đâu. Chấp nhận cái chết đi! Tao chờ ngày này lâu lắm rồi.”


Cũng lúc đó, tôi nghe thấy tiếng tụng kinh vang lên trong đầu. 


Hình như tôi đã được giải thoát khỏi sự khống chế của cô ta. Lấy được hơi thở, tôi hít lấy hít để không thì. Tôi không chỉ nghe thấy tiếng kinh, mà còn nghe rõ nghe rõ tiếng của cô ta gào thét:


“Con khốn! Mày dám lừa tao, một lần nữa đem người đến giết tao sao. Tao sẽ không để cho mày được như ý đâu. Dù có chết tao cũng sẽ đem mày theo. Tao sẽ cho mày cảm nhận được, cảm giác bị thiêu sống mà tao đã từng phải chịu đựng.


Bỗng nhiên cơ thể tôi bốc lên một ngọn lửa màu xanh. Nó nhanh chóng bao trùm cơ thể. 


Cơ thể tôi bắt đầu cảm thấy bỏng rát. Nỗi đau thể xác khiến tôi không tài nào chịu được. Tôi hét lên đau đớn, ngã lăn ra bất tỉnh lúc nào không hay. 


***


Tiếng nói ngọt ngào của một cô gái lọt vào tai tôi, khiến tôi choàng tỉnh giấc: 


- Oanh ơi! em tỉnh chưa? 


Trước mắt tôi là một cô gái xinh đẹp, đôi mắt của cô ấy khiến tôi không thể rời mắt, cô mặc áo tứ thân màu nâu và chiếc váy đụp đen. Mặc dù không biết cô ta là ai, nhưng tôi cảm thấy rất thân thiết. Khẽ mỉm cười vô thức nói: 


- Chị Hà dậy sớm vậy? Mặt trời chưa lên, mà chị đã dậy rồi. 

- Con bé ngốc này, nói gì lạ vậy? Giờ mới giờ hợi thôi, chúng ta hẹn nhau đi bắt cua bắt ốc mà. 


Tôi như nhớ ra chuyện gì, vội kêu lên:


- Chết em quên mất. Chúng ta đi thôi!


Nói rồi, tôi và cô ấy rời khỏi nhà. Dưới ánh trăng hai chị em lầm lũi làm việc, ánh đuốc trên tay họ đèn soi rọi mặt sông giúp chúng tôi nhìn rõ tôm cá dưới nước. Hôm nay quả là một ngày may mắn, với hai chúng tôi. Hai chị em đã bắt được khá nhiều. Thấy chiếc giỏ đeo bên hông đã rất nặng. Tôi nói với Hà: 


- Chị ơi! Giỏ của em đã đầy rồi. Chẳng biết lấy cái gì mà đựng nữa. Chắc em phải về trước rồi.

- Của chị cũng đầy rôi. Chúng ta về nhà thôi.


Hai chị em lần từng bước để lên bờ. Thình lình Hà bị thụt chân, cô ta chới với tóm lấy tôi. Bị bất ngờ hai chúng tôi ngã nhào xuống sông. Không ngờ khúc sông này sâu đến thế, hai chị em lại không biết bơi. Có lẽ chúng tôi cầm chắc cái chết rồi. Làn nước lạnh buốt khiến tôi cảm thấy ngạt thở. Đang chới với giữa làn nước, bỗng có một bàn tay tóm chặt lấy phần eo của tôi kéo lên. Khi lên tới bờ, tôi mới Nhận ra mình còn sống nhưng nhìn quanh, không thấy Hà đâu. Tôi hốt hoảng chồm dậy nhìn xuống sông gọi lớn: 


- Chị Hà! Chị Hà!


Nhưng mặt nước tĩnh lặng không một gợn sóng. Đang  định chạy đi tìm người, thì âm thanh quẫy nước vang lên. Tôi quay lại nhìn, thì thấy hai bóng người ngoi lên từ mặt nước. Không suy nghĩ nhiều tôi lao đến kéo họ lên. Kéo được hai người khỏi mặt nước, tôi mới nhận ra Hà đã tắc thở. Chẳng hiểu tại sao, trong lòng tôi dâng lên một nỗi đau đớn. Nước mắt trào ra, tôi cố gắng lay gọi Hà. 


- Người đã đi rồi mong cô bớt đau lòng. 


Nghe thấy giọng nam trầm ấm ấy tôi ngước mắt lên nhìn, đó là một chàng trai trẻ khoảng chừng đôi mươi. Tôi bị khuất sáng nên không thể nhìn rõ khuôn mặt. Tôi không biết phải làm thế nào, chỉ biết khóc nức nở. Thấy tôi khóc mãi không ngừng, anh ta miễn cưỡng nói: 


- Khóc thì có ích gì. Chẳng lẽ cô cứ để cô ấy nằm như thế này sao? Bây giờ phải đưa cô ấy về nhà, để gia đình lo hậu sự cho cô ấy chứ.


Lời nói của anh ta khiến tôi như tỉnh mộng. Phải rồi tôi phải đưa Hà ấy về nhà, tôi nói trong nước mắt: 


- Anh có thể giúp tôi đưa chị ấy về được không? 


Nhận xét (0)