Global Notification

Liên hệ Ad : Nhấn Vào đây

- Chapter 13

All chapters are in

Truyện : Quỷ dựa Chapter 13 Được phát trên web Góc nhỏ của tôi .Truyện : Quỷ dựa Sẽ được cập nhật thường xuyên trên web Góc nhỏ của tôi . Vui lòng không sao chép hay coppy dưới mọi hình thức Góc nhỏ của tôi Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ

Nếu Bị Lỗi Chap hay góp ý với ad về web ( Đây )

 Chương 13. 



Tôi biết tôi đã cầm chắc cái chết. Dù có sợ hãi cũng vô ích. Tôi đưa mắt nhìn quanh đám người. Cố gắng ghi nhớ tất cả những gương mặt này. Nếu có kiếp sau tôi sẽ báo thù bọn chúng. 


Tôi nhìn thấy Hà trong đám người. Cô ta đang nhìn tôi, ánh mắt đầy thỏa mãn. Tôi sẽ nhớ thật kỹ gương mặt của cô ta. Người đầu tiên tôi trả thù nhất định là cô ta. Bỗng nhiên một người đàn ông tay cầm đuốc, châm vào cỏ khô, đám cỏ nhanh chóng bắt lửa cháy lan ra. Chẳng mấy chốc ngọn lửa bao trùm lấy cơ thể của tôi. Tôi đau lắm, toàn thân bóng rát. Tôi muốn hét thật to. Nhưng lại không muốn bọn chúng được mãn nguyện. Tôi cố kìm nén để tiếng rên rỉ không phát ra khỏi cổ họng. Tôi gằn lên từng chữ.


- Ta sẽ trả thù các người. 


Tôi cười một cách điên dại. Tôi đau quá! Cơ thể của tôi không chịu đựng được nữa rồi. Tôi muốn thoát khỏi đây. Tôi cố  giãy dụa để thoát khỏi dây trói. Nhưng không thể thoát được cái xích sắt này. Nó chặt quá! Nó nóng lên, thiêu đốt cánh tay tôi. Đến lúc này tôi không thể chịu đựng cơn đau thêm nữa cổ họng tôi bất giác phát ra tiếng rên khe khẽ, tôi không muốn bọn chúng nghe thấy âm thanh yếu mềm ấy. Tôi gào lên: 


- Thả tao ra! Tao sẽ giết chết chúng mày.


Lửa lớn quá! Nó khiến tôi bỏng rát nó đã bao trọn cơ thể tôi rồi. Tôi không thể chịu hơn nữa tôi thét lên đau đớn. Cùng với tiếng thét của tôi là tiếng cười thỏa mãn của của lũ khốn kia. Bọn chúng đang rủa xả tôi. Tôi không đáng bị như vậy. Tôi bị oan mà! Tôi vô tội mà. Tại sao bọn chúng lại độc ác với tôi vậy. Không cho tôi giải thích dù chỉ một lời. Một lũ độc ác! 


Tôi nghe rõ tiếng thịt của mình cháy xèo xèo. Tiếng nổ lách tách của củi cùng với tiếng mỡ trong cơ thể sôi lên. Bây giờ tôi mất cảm giác đau rồi. Tôi không còn cảm đau đớn nữa. Tất cả mọi thứ đã ngừng hoạt động. Tôi mệt rồi tôi ngủ đây.


***


Mở mắt ra một lần nữa, tôi không còn biết đây là mơ hay thực nữa. Tôi không còn nhận ra mình là ai, là người của thế giới nào nữa. Đây là giây phút cô gái tên Oanh bị thiêu sống kia đang mơ về tôi, hay là tôi đang mơ về cô ấy? 


Tôi nhìn lên trần nhà, mông lung suy nghĩ. Bỗng nhiên có tiếng hỏi làm tôi giật mình:


- Con tỉnh rồi à? 


Tôi khẽ gật đầu hỏi mẹ: 


- Mẹ ơi sao con lại nằm ở đây.


Mẹ kéo ghế ngồi xuống kể cho tôi nghe về những chuyện xảy ra. Qua lời mẹ, tôi mới biết chuyện đêm đó đã xảy ra từ mấy ngày trước rồi. Tôi được đưa về trong tình trạng bỏng nặng. Gia đình  đưa tôi đi cấp cứu kịp thời, nên mới giữ được tính mạng. Nhưng  cũng ngày hôm đó sư trụ trì cũng đã viên tịch. Tâm nguyện cuối cùng của ngài chính là sau khi chết được chôn tại bãi rác ấy.


Mẹ nghe thầy Chính nói sơ qua mục đích trụ trì muốn chôn ở đó. Hóa ra thầy ấy muốn trấn giữ linh hồn ác quỷ ấy, để nó không thể làm hại dân làng nữa. Cho nên ngài quyết định, dùng chút hơi tàn cuối cùng để biến mình thành một lá bùa trấn yểm ác quỷ. 


Từ đó, dân làng cũng không còn thấy ác quỷ tới gọi tên mình trong đêm nữa. Dân làng và sư sãi ở các chùa quanh đó hợp lại dọn dẹp bãi rác sạch sẽ, rồi bàn nhau lập trụ trì một cái miếu nhỏ để thờ phụng. 


Nhưng riêng tôi, đến bây giờ tôi vẫn luôn tự hỏi: “Tôi là ai trong ha cô gái đó? Là Hà nhẫn tâm giết hại bạn thời thơ ấu hay là Oanh người con gái bị đổ oan chết tức tưởi trong ngọn lửa hung tàn. Liệu ai có thể trả lời cho tôi được câu hỏi đó hay không.”


***

Đọc xong tin nhắn của em tôi bàng hoàng cả người. Tôi một kẻ viết truyện ma, nghe nhiều những câu chuyện ly kỳ về chúng. Nhưng chưa bao giờ nghe một câu chuyện đáng sợ đến vậy. Tôi tự hỏi, trên đời này liệu có kiếp trước, kiếp này và kiếp sau hay không? 




Nhận xét (0)